top of page

Bạn sẽ cứu một chú chó già bị ung thư chứ?

Đây là một chú chó giống Labrador, nghe nói là chó lông xoáy Nam Phi gì đó. Dĩ nhiên là người ta đã mua em rất mắc tiền khi còn là một chú cún con dễ thương. Và giờ đây, khi trở thành một chú chó già không còn một hình hài dễ thương nữa, lại mang vết ung thư trong vòm miệng. Họ đã vất em ra ngoài đường không thương tiếc.



Tôi đặt tên em là Vàng.


Ngày 7/7/2020, đó là vào một buổi chiều khi đón con gái tan trường ở quận 2, tôi chợt thấy Vàng đang đi lang thang trên đường Lương Định Của với đôi mắt hốt hoảng, miệng bị lở loét và bốc mùi hôi tanh. Ai cũng sợ hãi tránh xa vì cơ thể quá lớn của Vàng và vì mùi hôi rất khó chịu từ cục bướu đang hoại tử. Thật lòng mà nói, tôi đã có chút ngần ngại khi dừng lại để cứu, có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu, đại loại như:


“Nó có vòng cổ mà, chắc là chó nhà ai ở gần đây thôi”“Nó to quá, mình đang chở con nữa. Làm sao xoay sở một mình nổi đây?”“Mình chỉ còn 2 tiếng để chở con về ăn cơm rồi tiếp tục đi học thêm Anh Văn. Nếu dừng lại cứu thì trễ giờ mất.”


Nhưng nhìn ánh mắt của đầy hoang mang, dáo dác giữa dòng xe của Vàng, tất cả ngụy biện này nhanh chóng bị phá vỡ hoàn toàn. Tôi quyết định bám theo. Cũng may là đoạn này vắng nên có nhiều khoảng trống để xoay sở. Khi tiếp cận được thì tôi thấy em mặc dù to xác nhưng hiền queo, chắc hiền hơn cả chó cỏ nữa. Nhưng việc Vàng quá nặng và lớn khiến tôi rất khó để chặn lại vì trên người em chỉ có mỗi cái vòng cổ. Nhưng rồi, bé Mi cũng vào 1 hàng quán bên đường để xin được 1 dây võng để dắt đi, còn tôi thì chốt chặn ngoài này để em khỏi đi tiếp.


Rồi việc tìm một chiếc ba gác ở đoạn đường này cũng chẳng dễ dàng. Chắc phải đợi gần nửa tiếng, và vận chuyển Vàng được lên thùng ba gác cũng nhiêu khê vì thể trọng quá khổ. Tôi và ông ba gác phải vất vả lắm mới đưa lên nổi. Vàng khi lên được ba gác cũng kiệt sức. Cả người và chó đều thở hổn hển.


Chúng tôi chở Vàng đến một bệnh viện cũng nổi tiếng ở Quận 1. Họ nhìn sơ sơ rồi từ chối tiếp nhận điều trị, cho thuốc về nhà và nói chờ… chết.


Chắc là, giống như người chủ nuôi, họ cho rằng tuổi già và bệnh nặng như vầy thì sống bao lâu nữa đâu, cứu chi cho vừa tốn tiền (chi phí hóa trị rất mắc), vừa mắc công, lại vừa rủi ro rồi vài tháng nữa cũng chết? Chúng ta luôn có đủ lý lẽ để bao biện cho sự vô trách nhiệm hoặc vô lương tâm của mình, để chọn cách an toàn và nhàn hạ. Nhưng đối với con chó, nó chỉ có một cuộc đời duy nhất. Và nó tin tưởng tuyệt đối vào người đã nuôi nó cũng như người đã cứu nó.


Trong lúc vô vọng và định chở về nhà thì tôi được một người bạn giới thiệu đến thú y Kim Sơn. May mắn sao, các bác sĩ ở đây đã đồng ý lưu chuồng và điều trị. Sau thời gian 1 tuần lưu chuồng, chúng tôi (YDV) đồng ý hóa trị và đem Vàng về nhà tạm. Trước khi hóa trị, các bác sĩ cũng cảnh báo rằng sẽ có một xác suất không qua khỏi nên tôi cũng đắn đo. Nhưng may mắn là mọi thứ sau đó đều suôn sẻ.


Tôi thật sự cảm kích những y bác sĩ tại Kim Sơn vì sự tận tâm và trách nhiệm trong suốt 1 tuần. Mặc dù phòng khám khá nhỏ và đã lưu chuồng rất nhiều đứa nhưng các bác sĩ vẫn cố gắng giữ 1 em quá khổ như thế này. Vết thương trong miệng Vàng luôn nhiễu chất nhờn và máu thường xuyên nhưng lần nào đến thăm, tôi cũng thấy chỗ em nằm tương đối sạch sẽ. Tôi biết họ đã phải cật lực vệ sinh thường xuyên mới giữ được sự sạch sẽ như vậy.


Nếu bạn biết rằng, đã có rất nhiều trường hợp mang chó mèo của mình đến lưu chuồng và nhẫn tâm bỏ mặc tại các phòng khám thú y, thì quyết định chấp nhận lưu chuồng một đứa như thế này của các bác sĩ ở Kim Sơn là rất can đảm. Tôi tin họ và họ cũng tin tôi. Dù chúng tôi mới lần đầu gặp.


Giờ đây, vết thương trong miệng của Vàng đã bắt đầu teo lại 1 phần và đã bớt hôi hơn. Tinh thần em đã ổn định nhiều. Việc ăn uống và vệ sinh hoàn toàn bình thường. Em sẽ phải đi trị liệu cách mỗi tuần và các bác sĩ nói rằng, nếu quá trình hóa trị thành công thì em có thể sống nhiều nhất 2 năm nữa. Tức em có thể sống tới 12 tuổi, cũng là một độ tuổi viên mãn đối với giống chó Labrador này.


Ngày 14/7/2020, đúng 1 tuần sau khi lưu chuồng và hóa trị tại Kim Sơn, chúng tôi rước tạm Vàng về nhà để theo dõi bệnh của em. Vài ngày đầu tiên, Vàng vẫn còn khỏe mạnh và ăn uống tốt nhưng vết thương bắt đầu loét nhiều hơn, chảy máu nhiều hơn và bắt đầu bỏ ăn. Sức khỏe của em xuống rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với chúng tôi tưởng. Tôi tưởng rằng em cũng được khỏe ít nhất vài tháng sau khi đã qua chương trình hóa trị.


Khó khăn lúc này là Vàng chỉ có thể nằm chứ không thể đi được nữa và chúng tôi không thể nào khiêng nổi em di chuyển, huống hồ là khiêng lên được xe để di chuyển. Đó là chưa kể sức khỏe em rất yếu, nếu động quá nhiều và đi hành trình dài (từ Bình Chánh qua Bình Thạnh) như vậy, có thể em sẽ không chịu nổi. Vì vậy, buộc lòng chúng tôi phải gọi bác sĩ đến tận nơi để chữa trị cho Vàng.


Vàng cầm cự thêm được ít hôm và em ra đi vào ngày 22/07/2022. Em được hỏa thiêu tại Bình Hưng Hòa và mãi mãi sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa.



Recent Posts

See All

Cái kết đẹp dành cho Lu Lu

Hơn một năm trước, tháng 8 năm 2012, Yêu Động Vật (YDV) nhận được tin báo có một bé chó đi lạc/bị bỏ và đang đi lang thang rồi nằm cố thủ...

Comments


bottom of page